Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Cảm thán : Bông Hồng Cài Áo - Mùa Vu Lan Báo Hiếu PL 2556.

Cảm thán : Bông Hồng Cài Áo - Mùa Vu Lan Báo Hiếu PL 2556.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Chứng Minh.
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Thùy Từ Gia Hộ.
Kính lạy nhiều đời nhiều kiếp mẹ cha của chúng con, từ vô thỉ cho đến ngày nay cưu mang dưỡng dục.
Hãy lắng nghe tiếng lòng thành kính của tất cả chúng con trong đạo tràng dâng lời tác bạch.
Chúng con xin nhờ áng mây trắng bồng bềnh, theo ngọn gió mùa thu ngọt lành mát dịu, đưa thinh âm khắp tận đất trời, lời ca thán về hạnh lành về tình thương vô bờ của Mẹ.
Kính bạch Chư Tôn Thiền Đức, kính thưa liệt quý vị thiện hữu tri thức, thưa quý phụ huynh của chúng con GĐPT Phước Sa kính mến !
             Con xin mượn ý thơ của Thượng Tọa Thích Đồng Tín để mở lời tác bạch :
                    “…Tiếng ve sầu còn đâu râm rã
                     Cánh phượng buồn vội vã hóa thân
                              Gió thu tiễn lá ngô đồng
                    Thời gian thấm thoát một vòng diệt sanh…”
A Di Đà Phật ! Kể từ mùa Vu Lan thuở ấy Ngài Bồ Tát Mục Liên cứu mẹ thoát khỏi địa ngục, vượt vòng sanh tử luân hồi, an vui tự tại. Thấm thoát dọc dài trải mấy ngàn năm vang danh Đại Hiếu, để hoằng hóa chúng sanh noi theo :
Như lời Đức Phật dạy : - Trăm hạnh Hiếu là gốc – Muôn đức Hiếu là nguồn.
Từ ấy cho đến nay cứ tháng 7 âm lịch hàng năm, người Phật tử luôn cu hội về chùa tu tập pháp môn Hiếu hạnh. Không những đền tứ ân trong muôn một đến cha mẹ còn sống hiện tiền, mà cho tất cả đa sanh phụ mẫu nhiều đời nhiều kiếp đã quá vãng, được trượng thừa công đức mà siêu sanh tịnh độ.
Mỗi một quốc độ đều có mỗi cách thể hiện và tu tập khác nhau. Gia đình Phật tử chúng con học theo ngài thiền sư Thích Nhất Hạnh. Thuở ấy Ngài đông du thấy “Ngày Của Mẹ” được quốc độ ấy tôn vinh tặng hoa hiếu kính. Ngài thương quá Mẹ Việt Nam mẹ của chúng con ơi, đất nước mấy ngàn năm văn hiến… Ngài viết nên cuốn sách Bông Hồng cài áo và thể hiện tình yêu thương hiếu kính Mẹ cha, nhân mùa Vu Lan báo hiếu. GĐPTVN chúng con cứ hàng năm để nhắt nhở mình, và để an ủi cho nổi bất hạnh, những cảnh đời của những người con mất Mẹ cha…bông hồng cài áo…ôi những bông hoa được kết tinh, từ tình yêu thương của con kính dâng cho cha mẹ. Rồi nhạc sỹ Phạm Thế Mỹ sáng tác bài “ Bông Hồng Cài Áo” từ ấy trở thành bài ca không thể thiếu trong ngày lễ Cài hoa hiếu hạnh long trọng này.
Ai đã từng khoát áo lam Phật tử
Qua mỗi mùa hiếu hạnh chẳng rưng rưng
Kìa em bé mẹ em vừa mới mất,
Áo em cài hoa trắng, trắng rưng rưng…
Đã lâu rồi phong trào này không còn gói gọn trong tổ chức GĐPTVN mà đã lan rộng xa vì tinh anh của nó. Mọi màu áo của tất cả mọi người, đều chung cài hoa hồng hiếu hạnh, bởi một lẽ rất giản đơn:
                                        Ai làm người mà không yêu cha Mẹ
                                        Khóc oa oa đòi sữa ngọt đầu đời…
                                        Dẫu một ngày hóa thành tiên, thành Phật
                                        Nhưng cũng là từ múm ruột mẹ mà ra…
Làm sao mà quên được những ký ức ngày xưa về mẹ, hiện hữu hàng ngày trong câu hát ru con ầu ơ sớm tối :
                                                “…Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
                                                Năm canh chầy mẹ thức đủ năm canh…”
                             “…Con cò mà đi ăn đêm – đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao…”
Hay những câu dạy bảo đầu nôi :
                                                “…Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
                                                Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe…”
Lời ru của mẹ ngân nga qua nhiều đời nhiều kiếp, như sóng biển dạt dào âm ba trời đất. Làm sao quên được, tiếng võng tre kẽo kẹt của ngày thơ, sao quên được hình ảnh mẹ gánh gồng, mua thúng bán bưng hàng ngày, để nuôi con mua từng con chữ…
Một ký ức miền quê thuần việt có thể đã ngày một mất dần đi, và hình bóng người Mẹ Việt Nam cũng khác dần đi trong tâm trí người con Việt trẻ. Có lẽ vậy… đấy chính là những nét văn hóa bị mất đi vì thời cuộc xô bồ…
Dẫu vì cái gì đi chăng nữa thì tình yêu thương cha mẹ vẫn hiện hữu ở trên đời.
Chúng con ngưỡng vọng tình yêu thương của chúng con động đến đất trời, để cho những người mẹ trẻ không còn cảnh đem con bỏ chợ. Không còn cảnh chưa ra đời đã bị đào thai vứt bỏ, những đứa con linh thần xa sút, oán hận mẹ cha không gắn nổi một cành hồng…
Chúng con nguyện dâng tình yêu thương cha mẹ của chúng con, hóa cơn mưa pháp nhiệm màu, làm tan biến những tâm hồn bệnh hoạn, của những đứa con bất hiếu, giết mẹ cha chỉ vì mấy đồng tiền…trời không dung, đất chẳng tha, nhưng hởi ôi cái ác vì đâu mà hiện hữu giữa đất Việt thân yêu ?
Mỗi năm mùa Vulan về chúng con lại thắt những đóa hồng tươi mới, hàm tiếu lung linh. Cánh lá xanh xanh mỏng manh, như bàn tay bé bỏng ngày nào của bé đòi mẹ ẳm bồng, xin ôm trọn đóa hồng tươi dâng mẹ.
Mẹ ơi chúng con nhớ !
Xứ Vũng quê mình một nắng hai sương quanh năm gió cát.
Nhớ ngày xưa chờ giọt nước giồng,
           quang gánh nặng quằng cát lún chân không,
                              nắng thiêu đốt đôi chân gầy bỏng rát.
Nhớ ngày xưa mẹ gánh cá đổi gạo đồng,
             vượt núi cát chập chùng,
                               một dọc hai ngang con đò con từng trải…
Chợ Gò Bồi, chợ Quảng Ngỗng, chợ Kén Hàng
             đâu đâu cũng im dấu chân người Mẹ vũng…
Con nhớ lắm mẹ ơi ! Cứ chiều chiều hoàng hôn rực đỏ trên trảng cát mênh mông, lũ chúng con chạy ra dốc cát đầu làng ngóng mẹ, mong mẹ về cho bánh, cho những trái bắp luột ngọt ngon…
Thời của chúng con lớn lên bằng những nổi khổ triền miên của mẹ, hiểu và thương nhớ về ký ức, của một thuở kinh người, thiếu đói quanh năm…
Không có tình thương yêu nào mênh mông, sánh bằng tình thương mẹ dành cho chúng con cả. Dẫu ngày nay hoàn cảnh có khác đi. Những khó khăn vật chất cũng bớt làm cong chiếc lưng của mẹ. Nhưng nổi lo cho những đứa con vào đời hư hỏng lại tăng lên trăm ngàn lần gấp bội. Mẹ lại khằng đi tóc ngày thêm sợi bạc, nhìn con thơ bé bỏng đua đòi theo những thứ phù vân cuồng loạn. Chữ hiếu ngày nay, dường như được đánh đổi bằng những đồng tiền gởi về cho mẹ…nhưng sao đổi được nổi thương nhớ con, nổi lo của mẹ, sao xua được nổi cô đơn của mẹ già tựa cửa ngóng con xa xứ trở về.
Ôi mẹ ơi ! Bởi vậy mỗi mùa Vu Lan về chúng con muốn thế giới này ngập đầy hoa hồng dâng tặng mẹ. Những bà mẹ bớt cảnh nhớ con, những đứa con xa lại ấm lòng khi cài đóa hồng dâng mẹ…Đẹp biết bao ý nghĩa của nó, ngày lễ cài hoa hiếu hạnh này…
Nơi phương trời xa Âu + Mỹ những đứa con xứ Vũng tha hương lại nhớ nhiều về mẹ, nhớ về người mẹ quê yêu dấu…
+ Hạnh phúc nào hơn những đứa con còn mẹ, trên ngực lam cài đóa hồng đỏ tươi vui. Như luôn nhắc nhở, nhớ nhé những đứa con, hãy thương yêu mẹ của mình như Đại hiếu Mục Liên Bồ Tát.
+ Xin chia buồn san sẽ những người mất mẹ mồ côi, đóa hồng trắng lung linh Ngày Của Mẹ.
                                                      
            Tháng bảy thu vàng nắng thu thanh thanh
            Biển thu xanh sóng vỗ nhẹ bên ghành
            Chùa Phước Sa mùa thu về báo hiếu
            Hoa Vu Lan tha thiết kính dâng đời…
Trên chừng đồi Mẹ hiền hóa Quan Âm
Mây ngũ sắc chở che an vui miền duyên hải
Sóng bạo tàn biển đông Hoàng Sa, Trường Sa vọng lại,
Đợi thuyền về gối bãi sáng vàng trăng.
           " ...Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh…
            Cho những ai đang còn mẹ…"
            Để dặn lòng hiếu kính thêm hơn…
            Đóa hoa cài hồng trắng thương thương
            Nhắc người nhớ công ơn cha mẹ
           
             Ngàn năm đi khắp sơn khê
    Tình thương của Mẹ vô bờ mênh mông
            Vu Lan dâng tặng đóa hồng
        Cầu mong mẹ Việt thoát vòng khổ đau…

                                                                        Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát.

                                                                        Kính dâng tặng mẹ nhân Mùa Vu Lan 2556
                                                                                    Vạn Tuệ - Nguyễn Tấn Trí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét