Giả dối lên ngôi
Alan Phan
Qua bài “Lạm bàn về căn bệnh dối trá tại Việt Nam”, Giáo sư Trần Kinh Nghị từ Hà Nội đề cập tới điều có thể nói hài hước – nhưng chua chát – rằng “ở Việt Nam mọi thứ đều giả, chỉ có dối trá là có thật!”
Một nhà giáo dục luôn quan tâm
cho vận nước, dân tộc là GS Hà Văn Thịnh từ Huế cảnh báo rằng tình trạng
giả dối ở Việt Nam giờ lan tỏa từ “A đến Z”, khi cảnh nhiễu nhương, tự tung tự tác đang hoành hành xã hội Việt Nam:
Vì giờ người ta giả dối từ A tới
Z, từ trên xuống dưới. Ai muốn làm gì thì làm, ai muốn lừa ra sao thì
lừa, muốn tự tung tự tác hay ăn cướp thế nào đó vẫn được.
GS Hà Văn Thịnh:
“Trong bản chất xã hội Việt
Nam có sự giả dối, vô cảm, ích kỷ, sự tàn nhẫn. Đó là tất cả những gì
biểu hiện của văn hóa Việt Nam hiện nay. Nói ra chẳng ai thích đâu.
Nhưng đó là sự thật. Vì sao? Vì giờ người ta giả dối từ A tới Z, từ trên
xuống dưới. Ai muốn làm gì thì làm, ai muốn lừa ra sao thì lừa, muốn tự
tung tự tác hay ăn cướp thế nào đó vẫn được.”
Theo GS Trần Kinh Nghị, thì dối
trá thoạt nghe qua cũng chỉ là một thói đời không mấy tốt đẹp vốn nhan
nhản trong xã hội loài người, nên người ta dễ tưởng rằng “không có gì nguy hại lắm”. Nhưng, khi “Lạm bàn về căn bệnh dối trá ở Việt Nam”, GS Trần Kinh Nghị không khỏi lưu ý rằng “Ở Việt Nam bệnh dối trá có những đặc thù riêng”. Những “đặc thù riêng” ấy là như thế nào ?
Tác giả giải thích:
“Nó bắt nguồn từ thời kỳ cách
mạng giải phóng dân tộc, trải qua nhiều biến cố lịch sử với những phong
trào thi đua và những đợt cải cách ruộng đất, cải tạo công thương, nhân
văn giai phẩm v.v… khiến xã hội bị xáo trộn, lòng người đảo điên. Những
thời kỳ kinh tế khắc khổ cũng khiến con người ta trở nên bon chen và
thủ đoạn. Tất cả tạo nên lối sống và tư duy phức tạp, thường mang tính
hai mặt, nói và làm không đi đôi với nhau.”
Căn bệnh trầm kha
Vẫn theo GS Trần Kinh Nghị, thói
“làm thì láo, báo cáo thì hay” cùng thói “chạy theo thành tích” vốn phát
xuất từ thời XHCN ở Miền Bắc đã góp phần làm trầm trọng thêm căn bệnh
dối trá ở Việt Nam hiện nay, và đã trở thành “căn bệnh trầm kha bám sâu
rễ trong toàn xã hội đến độ ai không biết nói dối, không biết làm ẩu và
không biết ‘ăn theo nói leo’ thì không thể tồn tại”.
Và tác giả báo động rằng tệ nạn
bè phái, tham nhũng nghiêm trọng tràn lan trên khắp quê hương hiện nay
cũng có nguyên nhân sâu xa từ căn bệnh dối trá ấy, để từ đó, sinh sôi và
dung dưỡng cho “những kẻ bất tài, vô đạo đức nhưng thích làm quan”.
Nhà văn Nguyên Ngọc qua bài “Cần một cuộc tự vấn” đã thẳng thắn đề cập tới “một trạng thái chán chường sâu sắc và mênh mông về đạo đức xâm chiếm mọi con người”. Theo cái nhìn của nhà văn Nguyên Ngọc thì tâm trạng chán chường trước sự sa sút về đạo đức ấy phát sinh từ một “căn bệnh” cứ “vây kín quanh mình”, “va vào đâu cũng gặp” dưới “mọi kiểu trắng trợn hay tinh vi”, đó là sự giả dối.
Nhà văn Nguyên Ngọc phân tích:
“Tôi cho rằng căn bệnh nặng
nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất của xã hội ta hiện nay là bệnh giả
dối. Chính cái giả dối tràn lan khiến người ta không còn thật sự tin vào
bất cứ điều gì nữa. Câu hỏi thường trực bây giờ: Tốt để làm gì? Sạch để
làm gì? Quên mình để làm gì? Xả thân chống lại cái xấu, cái giả để làm
gì? Liệu rồi có ai, có cơ chế nào bảo vệ những nỗ lực đạo đức đó không?
Hay thậm chí bị cả cơ chế quật đánh lại như vẫn thấy không hề ít?”
Đang thống trị xã hội
Nhà văn Trần Mạnh Hảo cũng không
tránh khỏi âu lo khi căn bệnh giả dối ấy “đang thống trị xã hội” Việt
Nam, mà chủ yếu bắt nguồn từ tình trạng thiếu trung thực của nền giáo
dục nước nhà: Nhưng toàn bộ hệ thống đã hư, đã sai rồi, thì phải thay
đổi cả hệ thống mới cải tạo được xã hội hiện nay. Hiện sự giả dối đang
thống trị xã hội chúng ta.
Nhà văn Trần Mạnh Hảo:
“Sự giả dối tồn tại ở xã hội
Việt Nam lâu rồi. Ngay trong lãnh vực giáo dục, ông phó Thủ tướng Nguyễn
Thiện Nhân phụ trách các mặt văn hóa-giáo dục cũng khẳng định là tình
trạng thiếu trung thực trong giáo dục là bệnh lớn nhất tại VN.
Mà giáo dục là gì? Giáo dục
là dạy cho con người trở thành người. Nó dạy cho con người phải có đạo
đức. Mà cái đầu tiên của đạo đức là chân thật. Giả dối thì trái ngược
lại, là phản giáo dục. Vừa rồi nhà bác học toán học Hoàng Tụy cũng vừa
viết một bài rất hay góp ý cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về tái cấu trúc
xã hội
Theo GS Hoàng Tụy thì không
thể nào tái cấu trúc xã hội. Bởi vì tái cấu trúc là những bộ phận rời.
Nhưng toàn bộ hệ thống đã hư, đã sai rồi, thì phải thay đổi cả hệ thống
mới cải tạo được xã hội hiện nay. Hiện sự giả dối đang thống trị xã hội
chúng ta.”
Cả một hệ thống
Cách nay chưa lâu – tức hồi cuối năm ngoái, vào một buổi chiều cuối năm, khi “giá rét và nỗi buồn… tràn ngập tâm hồn khiến nỗi lòng chùng xuống”, TS Nguyễn Xuân Diện đã phóng bút bài “Chiều cuối năm nhìn lại”, qua đó ông không quên lưu ý tới “những
vụ giết người cướp của ngày càng táo bạo, kẻ thủ ác tuổi đời càng ngày
càng trẻ và cách thức giết người càng ngày càng dã man, độc án, quyết
liệt” hơn.
Nhà văn Trần Mạnh Hảo cũng có cái nhìn tương đồng về việc xã hội Việt Nam ngày nay – mà theo lời ông, “xuống cấp chưa từng thấy”:
“TS Nguyễn Xuân Diện nói thế
là chính xác bởi vì điều đó có rất nhiều người đã khẳng định rồi. Ngay
cả nghị viên Quốc hội Việt Nam Dương Trung Quốc cũng nói rằng thế hệ
chúng ta là thế hệ mất gốc. Mà mất gốc là mất những giá trị tốt đẹp của
Việt Nam.
Còn xã hội Việt Nam hiện nay,
về mặt đạo đức, xuống cấp chưa từng thấy. Tình trạng này đầy tràn những
mặt báo “lề phải”: Ngày nào cũng cướp, cũng giết, cũng có những tội
phạm xã hội khủng khiếp. Nó tràn lan, không còn là hiện tượng riêng lẻ,
mà cả hệ thống như vậy rồi.”
Nếu ngày xưa – cách nay hơn một
thế kỷ – nhà thơ Trần Tế Xương than phiền và báo động tình trạng xã hội
VN lúc đó suy đồi về đạo đức, khi:
Nhà kia lỗi đạo con khinh bố
Mụ nọ chanh chua vợ chửi chồng
Mụ nọ chanh chua vợ chửi chồng
thì ngày nay, tình hình đạo đức
sa sút ngày càng trầm trọng trong nước đang gây bất an, trăn trở triền
miên cho những người có tâm huyết với quê hương.
Lời bình của Alan:
Một bạn BCA gởi tôi bài viết
trên đăng trên BBC cách đây vài tháng để xin tôi câu bình luận. Thực
tình, tôi không chắc là mình có được sự hiểu biết sâu rộng về xã hội này
cũng như một góc nhìn khách quan để đánh giá một vần nạn có thể nói là
nghiêm trọng và căn bản trong sự vận hành của một quốc gia.
Tôi xin dành sân chơi này cho
các bạn: những người con của tổ quốc đang trải nghiệm trong môi trường;
đang có những băn khoăn bức xức (hay đang an hưởng hạnh phúc); muốn
nhìn thấy một Việt Nam khác biệt (hay vẫn như thế); và có một tình yêu
quê hương sâu đậm (hay makeno).
Tôi xin đề nghị vài câu hỏi.
- Sự giả dối có lan tràn từ A đến Z hay không? Hay chỉ là cục bộ và không trầm trọng đến vậy?
- Đây có phải là một vấn đề cơ chế cần tái cấu trúc toàn bộ? Hay có thể sừa sai từng phần?
- Nếu sự xuống cấp của xã hội quá tồi tệ thì bản thân và gia đình bạn sẽ chịu đựng và tốn tại như thế nào? Trong bao lâu?
- Yếu tố nào đã gây nên những hệ quả này: dân trí, kinh tế, lịch sử hay thể chế?
- Bạn có thể tạo cho mình một ốc đảo thanh bình giữa những nhiễu nhương?
Let the game begins…trong những ngày hè lười biếng và nóng nực.
Alan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét