Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Thê thảm một miền quê...




Ba ngày sau tôi lại nghe kể về một tai nạn của nghề biển đáng thương lại cũng rơi vào một người ở gần nhà ông Phụng( khanh) đã chết cách 3 ngày trước.
Thương thay : Lối nhỏ trăng xanh tháng chạp
                        Mộ quê vừa mới vun bồi (*)
                        Cuối năm kíếm tiền đón tết
                        Thân già bỏ mạng biển đông.
                                Tiếng kèn giữa đêm ai oán
                                Đàn bầu thương giọng nam ai
                                Trời xanh hởi trời có thấu
                                Khổ đau dân biển ngàn đời...
Đám tang của ông Giàu (đã hơn 70 tuổi) người vừa mới bị tai nạn khi đang làm mành ruốt chèo đêm rằm tháng chạp chôn cất ma chay trong ngày rất nhanh chóng. Người ta nói ông chết nhằm ngày tốt nên chôn cất nhanh trong ngày. Tuy nhiên đám tang càng làm cho người ta bàn tán xôn xao thương tiếc. Trong 3 ngày hai người ở gần nhà chết tương đối giống nhau là vì nồi cơm, bát gạo, vì manh áo, vì bánh trái, bột đường chuẩn bị trong ba ngày tết. Cuộc sống của ông có thể nói là khó khăn hết sức khó khăn... đã vậy những năm cuối đời ông lại phải tiễn vợ xuất gia theo đời khất sĩ. Bà đã nương cửa Phật cũng thấp thoát đã gần 10 năm có lẽ. Vì quá khổ con cái ông cũng không phụng dưỡng tuổi già, đã hơn 73 tuổi mà ông vẫn còn đi biển mành ruốt chèo mùa đông để đắp đổi mưu sinh.
Mành ruốt chèo vũng nồm quê tôi một loại mành rất đặt thù ít nơi nào có được. Dọc theo mép gành vòng cong về hướng bắc có một vũng cong cong nằm trên đường kinh trong nước cuồn cuồn chảy. Bởi vậy bờ vũng nhỏ này là nơi khi con ruốt xuôi dòng cuộn vào trú ẩn, ông cha từ xa xưa đã đặt tên là Sủng Đựng như là nơi chứa ruốt, cá vậy. Đến mùa ruốt đêm khoản từ tháng 10 đến tháng giêng những xuồng chèo vào mùa đánh bắt. Mỗi nghề có 2 xuồng chèo gọi là Xuồng tới, xuồng lui. Khi đánh mành thì đánh theo vòng cung rồi gạn dần chì lên, ánh sáng là những chiếc đèn măng xông từ thời Pháp được thắp lên có ruốt cá thì gom cả vào ánh đèn. Có đêm mỗi nghề trúng biển vài ba chục triệu, nhưng cũng có khi chỉ chia phần vài con cá đủ ăn qua ngày. Khổ cực là thế sóng biển mùa đông dâng cao vài mét, rồi hụp xuống vài mét trôi lên hụp xuống vô thường. Chỉ với tay chèo không thôi hàng đêm, hàng đêm họ đúng là những anh hùng trên sóng nước.
Ấy vậy mà cụ ông hơn 73 tuổi vẫn miệt mài nghề này đã vài chục năm, tuổi trẻ như chúng tôi bái dài kính phục.
Kinh nghiệm ông có thừa nhưng có lẽ tuổi đã già không còn nhanh nhẹn, cũng có khi nghiệp lực buột ràng đã định sẵn ở mỗi con người là vậy... một tối định mệnh dây chì đã vướng vào chân ông khi đang đánh lưới cuốn ông xuống biển. Áo tơi mưa liền quần chống lạnh nhưng cũng chính là tác nhân làm vướng víu khi đã chìm xuống biển. Ông vùng vẫy như kình ngư thoát ra được nhưng rồi đuối sức chìm dần, trên thuyền nhiều người lặn xuống đưa ông lên, nhưng rồi một đi không trở lại... Vĩnh biệt ông trong niềm thương tiếc, sự ra đi nào cũng đau thương, nhưng có lẽ thương ông nhất là cuối đời vẫn đau đáu với miếng cơm manh áo... cuộc đời sao lắm trớ trêu, kẻ vung tiền làm nghèo đất nước lại được vinh danh, người vì chính cả miếng ăn bỏ mạng lại không có gì đánh thấy xót hay saoooooooooooo???
Thành kính nguyện cầu hương hồn ông thảnh thơi miền đất Phật.
Nam mô tiếp dẫn đạo sư A DI ĐÀ PHẬT.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét